Mẹ - người đã mang nặng đẻ đau, giáo dưỡng ta nên người và đó cũng là người dành tình thương yêu cho con cái vô bờ bến. Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình
Những bài thơ ở đây sưu tầm từ tác phẩm thi ca của những nhà thơ nhiều thế hệ nó thể hiện chân lý xuyên suốt: Mẹ là duy nhất, là tất cả, là bất diệt, là tình yêu vô bờ bến trong trái tim của những người con...

 

Nguyễn Bính

 

LÒNG MẸ

 

 

Gái lớn ai không phải lấy chồng

Can gì mà khóc, nín đi không!

Nín đi! mặc áo ra chào họ

Rõ quí con tôi! Các chị trông!

 

Ương ương dở dở quá đi thôi!

Cô có còn thương đến chúng tôi

Thì đứng lên nào! lau nước mắt

Mình cô làm bận mấy mươi người.

 

Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía

Này gương này lược này hoa tai

Muốn gì tôi sắm cho cô đủ

Nào đã thua ai đã kém ai?

 

Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái

Nuôi dạy em cô tôi đảm đương

Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả

Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương!

 

Đưa con ra đến cửa buồng thôi

Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi!

Con ạ! đêm nay mình mẹ khóc

Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.

 

 

Nguyễn Duy

 

NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA...

 

 

Bần thần hương huệ thơm đêm

khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn

chân nhang lấm láp tro tàn

xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào

 

Mẹ ta không có yếm đào

nón mê thay nón quai thao đội đầu

rối ren tay bí tay bầu

váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

 

Cái cò... sung chát đào chua...

câu ca mẹ hát gió đưa về trời

ta đi trọn kiếp con người

cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

 

Bao giờ cho tới mùa thu

trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm

bao giờ cho tới tháng năm

mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

 

Ngân hà chảy ngược lên cao

quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...

bờ ao đom đóm chập chờn

trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

 

Mẹ ru cái lẽ ở đời

sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn

bà ru mẹ... mẹ ru con

liệu mai sau các con còn nhớ chăng

 

Nhìn về quê mẹ xa xăm

lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa

ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa

miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương

 

Saigon, Mùa thu 1986

 

  

Thu Nguyệt

 

MẸ TRẺ

 

 

Ngày mẹ mất bông cà na rụng trắng

Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời

Trong nắm đất con lấp từ biệt mẹ

Có rất nhiều những cánh hoa rơi.

 

Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi!

Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ

Cô đơn nào hơn những người mẹ trẻ

Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn.

 

Giọng ru buồn len lén hoàng hôn

Ba mươi năm sau đời con mới hiểu

Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu

Nhiều như bông cỏ dại quê mình.

 

Giờ con cười bên những đứa con xinh

Nghe nước mắt chảy vào trong lặng lẽ

Bông cà na vẫn trắng tinh như thế

Nỗi cô đơn vùi xuống đất muôn đời.

 

Ngắm con khờ con thầm gọi mẹ ơi

Mưa tí tách ngoài thềm như tiếng vọng

Nhìn lên vách con khóc cùng với bóng

Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.

  

 

Trần Kiêu Bạc (California)

 

BÀI THƠ DÂNG MẸ

(Dành tặng những người không còn Mẹ)

 

 

Khi nắm đất sau cùng lắp kín mộ sâu

Con trở về nhà một mình trống vắng

Trên ngực con nở đóa hoa hồng trắng

Quỳ trước bàn thờ cam phận mồ côi

 

Lạy Mẹ một đời tất tả ngược xuôi

Lạy gót chân sạm đen theo nắng gió

Lạy đuôi mắt chân chim lệ đổ

Lạy từng đường nhăn trán Mẹ thêm sâu

 

Lạy tóc bạc phơ trắng cả mái đầu

Lạy đêm từng đêm thức cho con ngủ

Lạy áo sờn vai , lạy mưa dầm nắng đổ

Lạy hạt sương trên áo Mẹ hừng đông

 

Lạy đôi tay chai sần vất vả quanh năm

Lạy ngàn âu lo, lạy trăm  trăn trở

Lạy ngày bao dung, lạy đêm tha thứ

Lạy lời ru êm, lạy dòng sữa yêu thương

 

Con quỳ đây lạy Mẹ đến vô cùng

Trong hương khói tìm đâu hình bóng Mẹ

Nửa đoạn đời sau trong miền dâu bể

Vẫn mang nặng hoài hai chữ mồ côi

 

Những lạy nầy xin dâng Mẹ, Mẹ ơi!

 


Bùi Nguyễn Trường Kiên

 

CA DAO VÀ MẸ

 

 

mẹ ru khúc hát ngày xưa

qua bao nắng sớm chiều mưa vẫn còn

chân trần mẹ lội đầu non

che giông giữ tiếng cười giòn cho ai…

vì ai chân mẹ dẫm gai

vì ai tất tả vì ai dãi dầu

vì ai áo mẹ phai màu

vì ai thao thức bạc đầu vì ai?

 

lớn từ dạo đó ta đi

chân mây góc biển mấy khi quay về

mẹ ngồi lặng cuối bờ đê

đếm năm tháng đếm ngày về của ta

mai vàng mấy lượt trổ hoa

hàng hiên hanh nắng sương sa mấy lần

đồng xa rồi lại đồng gần

thương con mẹ lội đồng gần đồng xa

 

“ầu ơ…” tiếng vọng xé tim

lời ru xưa bỗng về tìm cơn mơ

đâu rồi cái tuổi ngày thơ

mẹ ta nay đã mịt mời chân mây

chiều đông giăng kín heo may

tìm đâu cho thấy tháng ngày “ầu ơ…”

 

  

Đỗ Trung Quân

 

MẸ

(Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ

Đỗ Trung Quân - 1986)

 

 

Con sẽ không đợi một ngày kia

khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc

Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?

Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt

Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua

mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ

ai níu nổi thời gian?

ai níu nổi?

Con mỗi ngày một lớn lên

Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi

Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

 

Con sẽ không đợi một ngày kia

có người cài cho con lên áo một bông hồng

mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ

mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng

hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ

Sống tự do như một cánh chim bằng

Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái

Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?

Những bài thơ chất ngập tâm hồn

đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc

Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác

mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ

ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ

giọt nước mắt già nua không ứa nổi

ta mê mải trên bàn chân rong ruổi

mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân

mấy kẻ đi qua

mấy người dừng lại?

Sao mẹ già ở cách xa đến vậy

trái tim âu lo đã giục giã đi tìm

ta vẫn vô tình

ta vẫn thản nhiên?

 

Hôm nay...

anh đã bao lần dừng lại trên phố quen

ngã nón đứng chào xe tang qua phố

ai mất mẹ?

sao lòng anh hoảng sợ

tiếng khóc kia bao lâu nữa

của mình?

Bài thơ này xin thắp một bình minh

trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối

bài thơ như một nụ hồng

Con cài sẵn cho tháng ngày

sẽ tới!